Tôi quay ngoắt đầu lại thì thấy kẻ đang đứng sau lưng tôi chính là Hắc Liễm.

- Ngươi đang làm gì ở đây?

Ông ta trừng mắt nhìn tôi hỏi, theo phản xạ tôi muốn ra tay nhưng nghĩ đến những gì ông ta đã nói với Tiệp Dư vừa rồi bất giác dừng lại, nhanh trí đáp:

- Đương nhiên tôi tới đây để cứu Tiệp Dư rồi, hay là ông muốn ngăn cản tôi?

Hắc Liễm nhìn tôi chằm chằm, hừ nói:

- Dựa vào ngươi sao? Hừ, có tin bây giờ chỉ cần ta gọi một tiếng là ngươi lập tức chết không có chỗ chôn không?

Hắc Liễm vừa nói ánh mắt lóe lên, cũng nhưng là nơi duy nhất trên người ông ta phát sáng. Chỉ là ông ta nói quá nhỏ, như thể sợ bị người ta phát hiện.

Vẻ mặt tôi nghiêm túc, cũng thấp giọng nói:

- Nếu tôi sợ chết, tôi đã không đến. Tiệp Dư đã lớn lên dưới sự trông nom của ông, cô ấy hiện đang bị giam cầm, chẳng lẽ ông không muốn cứu cô ấy ư?

- Phòng ngự ở đây nghiêm mật, cao thủ không kể xiết, ngươi cho rằng mình có cơ hội thành công?

- Nếu không phải canh giữ chặt chẽ, nhiều cao thủ đến thế thì tôi cũng không cần phải đến rồi. Thực ra, Tiệp Dư đã từng nói với tôi rằng trong Phúc Duyên Trai thì người tốt với cô nhất, thân thiết với cô nhất chính là ông, chẳng lẽ ông có thể bỏ mặc không quan tâm đến để kẻ khác ức hiếp cô ấy à?

- Trai chủ thần thông quảng đại. Nhìn trên trên đời này không có ai là đối thủ của ngài. Cho dù có đến mười ngươi như thế này cũng sẽ chẳng là gì trước mặt Trai chủ.

- Hơ hơ, tôi không nói là phải đập chết hắn cho bằng được. Dù sao... nhân lúc Trai chủ không ở đây, cả lão Liễu và lão Xa cũng thế, chi bằng mau đưa Tiệp Dư đi đi. Trời đất hay dưới đất rồi sẽ tìm được nơi ẩn nấp thôi, ông thấy thế nào?

Tôi lặp lại mấy lời ông ta đã với Tiệp Dư. Lần này Hắc Liễm mới không nghiêm nghị nữa, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên nói:

- Khá lắm nhóc, cậu đã nghe hết mọi thứ rồi. Theo ta, ta có vài thứ để nói.

Ông ta nói xong liền bay lên, bỗng chốc đã biến mất trong vùng tối đen trước mặt, ông ta thò một tay vẫy gọi tôi vài cái.

Lòng tôi cũng khó hiểu, nhưng khi nhớ lại những gì ông ta vừa nói với Tiệp Dư, không khỏi nảy sinh hoài nghi, bụng nghĩ vẫn là nên qua đó coi thử thế nào, có lẽ cũng có chút thu hoạch bất ngờ.

Tôi chạy theo hướng nơi ông ta biến mất, và nhanh chóng đến một khu đất không người. Tôi đang thắc mắc không biết Hắc Liễm đã biến đi đâu, thì ông ta bất thình lình xuất hiện sau một bụi cây và nói với tôi với khuôn mặt đen:

- Ngươi thực sự muốn theo chuyện này đến cùng?

Tôi đáp:

- Không lẽ ông nhìn tôi giống đang nói đùa à? Bây giờ là lúc nào rồi, tôi nghĩ ông rõ hơn tôi chứ?

Lúc này ông ta mới nhe răng cười, lại quan sát tôi một lượt rồi nói:

- Cứ cho là thằng nhóc ngươi không tệ, nhưng chuyện này liên lụy quá nhiều. Nếu ngươi thực sự muốn giải cứu Tiệp Dư, ta có thể chỉ cho ngươi một cách, nhưng phải hứa với tôi một chuyện.

- Có chuyện gì, ông nói đi.

- Ta giúp ngươi cứu Tiệp Dư, sau đó ngươi lập tức mang con bé rời đi. Mặc kệ thiên hạ này xảy ra chuyện gì, đều không được phép ra mặt. Ngươi làm được không?

Tôi không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu:

- Không được, cứu Tiệp Dư là chuyện cần thiết, nhưng giải cứu thế giới cũng là chuyện cần phải làm. Tôi không thể bỏ bất kỳ bên nào, bảo tôi trốn mãi mãi, tôi không thể làm được.

Hắc Liễm nói:

- Ta cũng không nói ngươi trốn vĩnh viễn. Ngươi chỉ cần dẫn Tiệp Dư đi một khoảng thời gian, bởi vì…

Ông ta nói đến đây thì ngừng lại, nhưng tôi đã hiểu ý của ông. Điều ông ta muốn nói là, vì qua mấy mấy ngày nữa, thời cơ tốt nhất mà chủ trì Phúc Duyên Trai đã chờ đợi trong hàng trăm năm qua đi, hắn sẽ không còn còn cách nào nữa đâu.

Nhưng, mọi thứ có đơn giản như vậy không?

Tôi lặng lẽ lắc đầu nói:

- E rằng không dễ dàng đâu, ông đừng quên, đây là Thiên Hồ cốc, ngoài Tiệp Dư ra, còn có Nam Cung Phi Yến.

Trên mặt ông ta lộ ra vẻ kỳ quái nói:

- Ta không quan tâm đến người khác, con bé Tiệp Dư là đối với ta tốt nhất, ta chỉ cứu con bé thôi.

Tôi cười khổ đáp:

- Vậy thì không còn gì để nói nữa. Hay ông đưa Tiệp Dư rời khỏi, chuyện ở đây cứ để tôi, ông thấy thế nào?

Ông ta thở dài:

- Cho dù mang con bé đi, cũng chỉ có thể trốn được một thời gian. Đối với ta cũng không thành vấn đề, nhưng tội cho Tiệp Dư. Hơn nữa, ta từng chịu ơn của Trai chủ, ta thực sự không muốn phải mang cái danh vong ơn bội nghĩa, nếu không phải bất đắc dĩ…haiz thực sự là đứa trẻ Tiệp Dư đó…

Đột nhiên ông ta trở nên ngập ngừng, đồng thời giọng điệu cũng đầy bất lực, tôi ngạc nhiên hỏi:

- Hay là ông có gì giấu giếm không thể nói ra, mới cần phải cứu Tiệp Dư?

Ông ta lắc đầu nói với tôi:

- Ngươi không cần hỏi nhiều, ta nghĩ thế này, hiện tại chỉ một cách duy nhất, cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi.

Ông ta dừng một chút, bỗng nghiêm mặt nói:

- Thật ra ta đã sớm biết các ngươi sẽ tới, dọc đường tiêu diệt Dưỡng Thi Nhân, thu phục Lão Ma Âm Sơn, giết chết cả đám đệ tử Kim Đao Môn.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Tất cả các ông đều biết? Chẳng lẽ ông đã bí mật theo dõi chúng tôi?

Ông ta khịt mũi:

- Toàn bộ doanh trại này đều là do ta giám sát Liễu Vô Ngôn đó là Thanh Mộc Linh, là tổ tiên của vạn loài cây, thì ta cũng là quái vương trong bách quỷ.

- Vạn quỷ chi vương? Ông rốt cuộc là...

Tôi kinh ngạc, lão ma đầu này, trông cũng không có gì thu hút, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện kinh thiên động địa, vậy mà vạn quỷ chi vương ư?

- Hừ, ta cũng ngại nói cho ngươi biết, chắc là ngươi có Thiên sư Chung Quỳ, còn gọi là Ma vương Chung Quỳ không?

- A, đừng nói với tôi, ông là Chung Quỳ đấy nhé?

- Đương nhiên là không. Nếu ngươi đã biết Chung Quỳ, chắc cũng biết dưới Chung Quỳ có hai vị thần là Thần Đô và Úc Lũy chứ hả?

- Thần Đô và Úc Lũy? Vãi, ông là môn thần à...

Tôi nghe mấy lời ông ta nói liền giật cả mình, Thần Đô và Úc Lũy những vị thần này vốn là hai vị thần ở núi Độ Sóc, Đông Hải vào thời cổ đại. Trên núi Độ Sóc có một cây đào lớn um tùm ba ngàn dặm. Có một cửa lớn ở một mặt của cây, bên trong có muôn vàn yêu ma quỷ quái trú ngụ. Thần Đô và Úc Lũy là những người canh giữ quỷ môn và chuyên trách bắt ma.

Hai người dần dần lan truyền trong dân chúng, liền trở thành Môn thần, tên của hai người này còn được khắc trên câu đối tết năm xưa. Tên tuổi thật sự lớn vô cùng nhưng về sau không hiểu tại sao lại bị Thiên sư Chung Quỳ thu phục và trở thành công thần dưới trướng của Chung Quỳ, nhưng xét về thực lực thì chắc cũng không kém Chung Quỳ bao nhiêu.

, Hắc Liễm đột nhiên nhắc đến hai nhân vật trong truyền thuyết cổ xưa vào lúc này làm cho tôi không kiềm được kinh ngạc. Nhưng sau khi nghĩ lại, từng thuộc hạ của chủ trì Phúc Duyên Trai đều là “hàng” khủng, Xa bà bà là Giao Long thượng cổ, Liễu Vô Ngôn là Thanh Mộc Chi Linh thượng cổ, nếu Hắc Liễm này thật sự là Môn thần thì...

Tôi đang nghĩ đến đây thì Hắc Liễm chợt cười ha hả:

- Ha ha ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải Môn thần, nhắc tới hai tên đó là ta liền tức điên lên, nên mới không đi theo họ bảo vệ cổng nữa...

Tôi cũng cạn lời:

- Nếu đã không phải... vậy thì ông nói làm gì?

Ông ta đáp:

- Hừm, điều ta muốn nói với ngươi là hai tên Thần Đô và Úc Lũy này một ngàn năm trước vì để bắt ta, đã hao tâm tổn sức đuổi theo ta gần một ngàn năm, nhưng vẫn hết cách với ta, vì ta chính là Quỷ vương Hắc Liễm của núi Độ Sóc.

Khi ông ta nói điều này, tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, Quỷ vương Hắc Liễm? Còn là Quỷ vương Hắc Liễm ở núi Độ Sóc, Đông Hải? Hai vị thần Thần Đô và Úc Lũy đã đuổi bắt ông ta hàng ngàn năm đều không được?

- Ông, ý của ông là năm đó ông chạy khỏi núi Độ Sóc, hai người bọn họ đã đuổi theo ông ngàn năm nay nhưng vẫn không bắt được ông trở về?

- Hừm, chính là như vậy. Nếu năm đó không phải vì bắt ta, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi núi Độ Sóc, dẫn đến việc mở quỷ môn trong núi. Đủ loại yêu ma quỷ quái chạy tán loạn khắp nơi. Cuối cùng bọn họ chỉ đành đi mọi nơi bắt ma quỷ, đến sức cùng lực kiệt, lo được đông mà không lo được tây. Ha ha, hồi đó đúng là sướng thật, tiếc là sau này đến triều đại Đường, không biết thế nào mà hai người họ được thờ dưới cửa Thiên sư Chung Quỳ, ba người họ đã đánh với ta trong mấy ngày trời, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của Chung Quỳ mới bắt được ta, Giáng Ma Kiếm hạ xuống muốn rút đạo cấp của ta.

- A, nói như vậy, Chung Quỳ là kẻ thù của ông rồi. Về sau, chính là chủ trì Phúc Duyên Trai Chúa cứu ông sao?

- Ha ha, thằng nhóc ngươi rất thông minh. Tình hình lúc đó cực kỳ nguy cấp. Nhờ có chủ trì Phúc Duyên Trai đã đến kịp thời và giải cứu ta khỏi Giáng Ma Kiếm của Chung Quỳ. Vì vậy, nếu không có chủ trì Phúc Duyên Trai, ta đã thần tiêu quỷ tán, hóa thành hư vô từ lâu.n huệ này giống như tái sinh thêm lần nữa, nếu không phải hết cách thì ta thực sự….

Ông ta đột nhiên thở dài thườn thượt, dường như là bất lực, tôi biết Quỷ vương Hắc Liễm chắc chắn biết rất nhiều ẩn tình, nhưng rõ ràng ông ta không muốn nói thêm vào lúc này, chỉ kể qua đầu câu chuyện:

- Bây giờ thời gian cấp bách, không nhiều lời nữa, ta kể cho ngươi những thứ này cũng chỉ muốn làm ngươi tín nhiệm ta mà thôi. Điều ta muốn cho ngươi biết là Phúc Duyên Trai và lão Liễu quả thực không có ở đây, bọn họ đã thâm nhập vào Thiên Hồ cốc, cho nên muốn cứu Tiệp Dư nhất định phải tranh thủ lúc này...

- Cái gì? Chúng đã vào Thiên Hồ cốc? !

Tôi lại càng ngỡ ngàng hơn nữa, té ra chúng ta lăn lộn bên ngoài cả buổi, mà người ta đã lẳng lặng lẻn vào trong Thiên Hồ cốc rồi hả?

 

0.10739 sec| 2430.094 kb